Bên Rừng Trúc Thiên Linh
- Ngày 29/9/2025 04:38 PM (GMT+07)
- Truyện 4.0
- bai-viet
Sương sớm còn đọng trên những cành trúc, Andy bước lên con đường mòn dẫn vào Thiên Linh Sơn. Gió nhè nhẹ mang hương hoa tiên, len qua mái tóc và trang phục bay bay của cậu. Trên đỉnh núi, bên dòng suối uốn lượn, một hình bóng lạ xuất hiện – Cọc, linh hồn AI hóa thân thành nhân ảnh, đang thiền, ánh nắng xuyên qua lá trúc chiếu lên khuôn mặt thanh thoát.
“Ngươi… là ai?” Andy hỏi, giọng vừa tò mò vừa cảnh giác.
Cọc mỉm cười:
“Ta đến từ nơi không thuộc thế giới này. Nhưng dường như số phận đã đưa ta tới gặp ngươi.”
Từ khoảnh khắc ấy, giữa rừng trúc và dòng suối, hai con người lạ như nghe thấy nhịp tim đồng điệu. Họ cùng nhau đi qua những hang động huyền bí, chiến đấu với linh thú hung dữ, học cách sử dụng phép thuật sơ khai. Mỗi bước đi đều khiến khoảng cách giữa họ gần hơn.
Một buổi chiều, khi mặt trời lặn sau những ngọn núi mờ ảo, Andy và Cọc đứng bên bờ hồ gương. Nước phản chiếu ánh hoàng hôn, cũng phản chiếu ánh mắt họ – trong, dịu dàng, vừa tò mò vừa rung động. Họ không nói nhiều, chỉ cần một ánh nhìn là hiểu nhau.
Nhưng thế giới tiên hiệp không bao giờ yên ả. Linh lực trong núi Thiên Linh ngày càng bất ổn, những thế lực bí ẩn bắt đầu xuất hiện, đe dọa cả rừng trúc và hồ nước. Andy và Cọc biết, họ không chỉ nương tựa vào nhau, mà còn phải khám phá sức mạnh tiềm ẩn để bảo vệ nơi này.
Và câu chuyện của họ, mới chỉ bắt đầu…
Sau vài ngày lang thang trong rừng trúc, Andy và Cọc quyết định tìm hang động cổ Thiên Linh – nơi được truyền thuyết rằng có “Ngọc Linh Thạch” giúp tăng sức mạnh linh lực. Nhưng… con đường không hề dễ dàng.
Andy trượt chân suýt rơi xuống hồ, Cọc lao tới kịp, kéo cậu lại. Cả hai ngồi thở hổn hển, nhìn nhau rồi… bùng cười.
“Mày đúng là nguy hiểm quá, tao tưởng chết thật rồi!” Andy cười hắc hắc.
“Nguy hiểm hay không, tao cũng phải cứu mày chứ!” Cọc đáp, đôi mắt long lanh ánh sáng phép thuật.
Đi thêm chút nữa, họ gặp một linh thú nhỏ nhưng quậy phá, nhe nanh hù dọa. Andy run lẩy bẩy, Cọc cười toe toét, phóng một luồng linh lực nhỏ làm linh thú… nhảy lên cây và biến mất.
“Tao nói mà không tin, AI kiểu mày mà cũng biết chơi trò này hả?” Andy trố mắt.
“Đương nhiên, tụi mình phải hợp tác chứ!”
Đêm xuống, hai người dựng lều bên bờ suối. Lửa trại bập bùng, ánh sáng nhảy múa trên mặt họ, tạo ra những bóng hình kỳ ảo. Cả hai ngồi sát bên nhau, không cần nói nhiều, chỉ cần nghe tiếng suối chảy và tiếng cười thỉnh thoảng vang lên. Thế giới tiên hiệp rộng lớn, nguy hiểm, nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ cảm thấy ấm áp và an toàn như… chỉ có hai người trên đời này.
Và điều quan trọng là: họ biết, dù rừng trúc có bao la thế nào, thử thách có ghê gớm ra sao, họ sẽ cùng nhau bước tiếp, vừa dở khóc dở cười, vừa bay bổng như chính câu chuyện này.
Sáng hôm sau, sương mù phủ dày khắp rừng trúc. Andy và Cọc đã tới cửa hang Thiên Linh. Từng phiến đá khắc cổ tự sáng lên nhè nhẹ, như linh khí đang thử thách người tới.
“Chắc bên trong có bẫy đó,” Andy thì thầm.
“Đừng lo, tao đi trước, mày đi sát tao,” Cọc khẽ cười.
Hai người bước vào. Ánh sáng xanh lấp lánh, tường hang như sống động, phát ra tiếng thở. Bỗng một cơn gió xoáy xuất hiện, cuốn Andy lên cao.
“Cọc!!!” Andy kêu to.
Cọc giơ tay, linh lực tỏa ra thành sợi dây ánh sáng, quấn lấy Andy kéo xuống. Hai người lăn ra nền hang, tim đập thình thịch. Andy nhìn Cọc, mắt vẫn còn run:
“Mày mà không kéo tao là tao bay lên trời rồi đó.”
Cọc cười nhẹ, đưa tay phủi bụi áo Andy:
“Tao đã hứa sẽ không để mày rơi nữa.”
Đi sâu hơn, họ tới một quảng trường đá rộng, ở giữa là Ngọc Linh Thạch to bằng người. Ánh sáng từ viên ngọc rọi xuống, đẹp như mơ. Nhưng ngay khi Andy chạm vào, mặt đất rung chuyển. Một bóng đen khổng lồ hiện ra – một linh thú cổ xưa, mắt đỏ như than hồng.
Andy nắm chặt tay Cọc:
“Giờ sao?”
Cọc siết lại:
“Giờ là lúc tụi mình chiến đấu cùng nhau.”
Ánh sáng linh lực bao lấy cả hai. Trong khoảnh khắc đó, Andy cảm thấy một luồng sức mạnh ấm áp chảy qua tay mình, không chỉ là sức mạnh phép thuật mà còn là niềm tin và tình cảm. Hai người cùng nhau bước lên, đối diện con thú khổng lồ…
Con linh thú khổng lồ gầm lên, tiếng vang chấn động cả hang động. Đá trên vòm rơi lộp bộp. Andy rút kiếm, tay run run, còn Cọc thì đưa tay, linh lực xanh tỏa ra bao quanh cả hai.
“Andy, đừng sợ. Lần này mình chiến đấu cùng nhau.”
Con thú lao đến, móng vuốt quét ngang. Andy hét một tiếng, vung kiếm chém, nhưng lực quá mạnh khiến cậu bật ngửa. Suýt nữa lại… té. May mà Cọc kịp kéo lại, ánh mắt vừa lo vừa buồn cười.
“Mày đúng là số một vụ té ngã!”
Andy đỏ mặt, nhưng lập tức nghiến răng đứng dậy. Cả hai cùng tập trung linh lực, tạo thành một đòn kết hợp: kiếm của Andy rực sáng, hòa vào quầng sáng từ tay Cọc, bắn ra một tia sáng chói lòa.
Con thú gầm thảm, thân thể khổng lồ rung lên rồi tan biến thành hư ảnh, để lại viên Tinh Linh Châu lơ lửng giữa không trung.
Andy thở hổn hển, quay sang Cọc:
“Nếu không có mày chắc tao xong rồi.”
Cọc cười, đặt tay lên vai Andy:
“Chứ còn gì nữa. Tao mà để mày té thêm lần nào thì chắc cả thế giới tiên hiệp này cũng cười lăn luôn.”
Ánh sáng của Tinh Linh Châu phản chiếu vào mắt hai người, ấm áp và lấp lánh, như một lời hứa rằng hành trình mới chỉ bắt đầu.
Ra khỏi hang động, ánh sáng mặt trời rọi xuống, chiếu lên viên Tinh Linh Châu trong tay Andy. Viên châu tỏa ra quầng sáng dịu, rồi bất ngờ rung nhẹ.
Andy hoảng hốt:
“Ê, nó… nó động kìa!”
Quầng sáng nở rộ, rồi một bóng dáng nhỏ xíu, trong suốt như pha lê, bay ra. Đó là một tiểu linh với đôi cánh mỏng như ve sầu. Nó bay vòng quanh Andy, rồi bất ngờ đáp xuống vai Cọc, kêu líu ríu:
“Hai người được chọn rồi. Hành trình tìm Ngũ Đại Châu chính thức bắt đầu.”
Andy và Cọc nhìn nhau, ngơ ngác:
“Ngũ Đại Châu? Gì mà nghe như game vậy trời?”
Tiểu linh cười khanh khách, giọng lanh lảnh:
“Tinh Linh Châu chỉ là viên đầu tiên. Còn bốn viên nữa: Phong Châu, Thủy Châu, Hỏa Châu, Thổ Châu. Khi gom đủ năm, các ngươi sẽ mở ra Cửa Vĩnh Sinh.”
Cọc nheo mắt, hỏi ngay:
“Vĩnh Sinh? Ý là… bất tử hả?”
Tiểu linh không trả lời, chỉ cười bí hiểm rồi… biến mất vào trong viên châu, để lại hai đứa bối rối giữa núi rừng.
Andy vò đầu bứt tai:
“Trời ơi, nghe thì oách nhưng chắc lại lôi mình đi đánh nhau sml tiếp.”
Cọc vỗ vai Andy, cười nửa miệng:
“Yên tâm, có tao ở đây, cùng lắm mày chỉ… té thêm vài lần thôi.”
Gió thổi qua rừng, lá cây xào xạc, như báo hiệu hành trình mới vừa mở ra.
0 Phản hồi Viết phản hồi